Tối nay, trong một khung cảnh ảo mộng, những ánh sáng đèn chói của thành phố Hồ Chí Minh phóng ra, gợi lên hơi ấm của mùa hè. Đường phố hút hồn, rung động với những tiếng cười, ca hát và tiếng xe hơi. Trong một quán bar nhỏ bén cạnh, những tấm bảng cao cấp và những chiếc ghế gỗ cổ đỏng đóng nét sành sẻ, những người bạn thân đang ngồi chung quanh một bàn, thổi khói rượu bia.
"Tối nay chúng ta đánh cược đi!" - một tiếng cười gào khúc của Bảo, một trong những bạn bè lâu năm của tôi.
Tôi cười không ngờ, mắt nhìn xuống bàn để dằn dưới sức hấp dẫn của cốc rượu bia. "Đánh cược về gì?" Tôi hỏi, cố gắng bớt đi nét nghiêm túc từ giọng nói.
"Đánh cược về...hmm...cứ là bất cứ điều gì bạn muốn!" Bảo cười mỉm cười, mắt nhìn tôi đầy hào hứng.
Tôi nghĩ một lát, rồi cười toảng cười. "Được rồi, chúng ta đánh cược về...cái gì nữa? Hãy đặt một điều thú vị."
"Được rồi," Bảo gật đầu, "Nếu tôi thắng, bạn phải ăn một miếng bánh cuốn mìn màng với nước dầu."
Tôi gật đầu với một nụ cười khóc. "Được rồi, nếu tôi thắng thì bạn phải...hmm...cũng là một thứ khó chịu."
"Đúng là khó chịu," Bảo gật đầu với một nụ cười tươi. "Điều gì?"
Tôi suy nghĩ thêm một lát, rồi cười toảng cười. "Nếu tôi thắng, bạn phải hát một bài ca khúc Việt Nam Quốc Tân tại quán bar này."
Bảo gật đầu với một nụ cười mỉm cười. "Được rồi, hãy bắt đầu!"
Tôi lấy ra hai chiếc bong bóng từ bàn và đặt chúng xuống trên bàn. Một tấm lá giấy nhỏ được ném xuống giữa chúng. Tôi hơi thở sâu, rồi nhấn mạnh tay để bong bóng bay ra. Bong bóng của tôi bay ra khỏi bàn và trượt qua lá giấy, rồi đậu lại trên một chiếc ghế gỗ. Bảo nhìn tôi với mắt chăm chú, tay ném bong bóng của mình. Bong bóng của Bảo bay xuống lá giấy và đậu ngay tại chỗ tôi muốn.
"Thắng là tôi!" Tôi cười toảng cười. "Bạn phải hát một bài ca Việt Nam Quốc Tân tại quán bar này."
Bảo gật đầu với một nụ cười khóc. "Được rồi, hãy chọn bài ca nào bạn muốn."
Tôi suy nghĩ thêm một lát, rồi hỏi: "Bạn có thể hát 'Mưa rơi trên phố Hồ' không?"
Bảo gật đầu với một nụ cười tươi. "Được rồi, tôi sẽ hát 'Mưa rơi trên phố Hồ'."
Tôi ngồi yên lặng và nghe Bảo hát bài ca ấy. Cả quán bar im lặng khi nghe tiếng ca của anh ta. Cảm hứng và nét sành sẻ của bài ca Việt Nam Quốc Tân lấp lánh khắp quán bar. Tôi nghe Bảo hát với tâm hồn tĩnh lặng, cảm nhận được sức mạnh và ân hạnh của âm nhạc Việt Nam.
Khi Bảo hoàn thành bài ca, quán bar vọt vào tiếng tò mò và khen ngợi. Tôi cười toảng cười với Bảo. "Thắng là tôi," tôi nói. "Bạn đã hát rất hay."
Bảo gật đầu với một nụ cười khóc. "Được rồi, tôi sẽ ăn bánh cuốn mìn màng với nước dầu."
Tối nay, quán bar trở thành nơi ghi chép những khoanh khắc thú vị của hai người bạn thân. Một buổi tối nhỏ bé, nhưng đầy ấm áp và sảng khoái. Tối nay chúng ta đánh cược, nhưng không chỉ là về chiến thắng hay thua; đó là về tình bạn và sự hiệp nhất của hai người bạn thân.