Títul: "Cách xa của cuộc sống bên nước ngoài"
Trong một khung cảnh lạnh lùng và lấp lánh của một thành phố huyền kỳ, cô ấy, một người Việt Nam, đứng trên cầu thang cao nguyên của một tòa nhà khối lớn. Mặt trời mọc lên, chiếu sáng trên những cánh cửa và cửa sổ mở rộng của căn hộ. Cô ấy hít một khúc không khí mát mẻ, hơi hơi hương thơm của quả táo tươi tắn. Một nụ cười tươi đỏ khắp khuôn mặt cô ấy, như thể cô ấy là người được phép ngắm nhìn cả thế giới.
Cô ấy là một trong những người Việt Nam có thể tự hào là đã có cơ hội sinh sống bên nước ngoài. Một cuộc sống khác với những gì cô ấy đã biết từ nhỏ, với những trải nghiệm riêng biệt, những thách thức mới mẻ. Câu hỏi là: "Khoảng cách của cuộc sống bên nước ngoài với cuộc sống tại Việt Nam là bao nhiêu?"
Cô ấy nhớ lại những năm tháng đầu tiên ở nước ngoài. Một mùa hè khóc khóe, mỗi ngày là một cuộc đua với bản thân để không để lòng nhớ nhà nước lấn chìm trong nỗi buồn. Cô ấy học tiếng Anh, tìm hiểu văn hóa khác nhau, dành thời gian cho bạn bè mới gặp. Tuy nhiên, dù có bao nhiêu sự kiện mới mẻ, cô ấy vẫn cảm thấy có một chút trống rỗng bên trong.
"Khoảng cách đó là tâm hồn tôi", cô ấy nghĩ. "Tôi đang sống ở một nơi khác, nhưng tôi vẫn là tôi."
Cô ấy khám phá thế giới bên ngoài, nhưng không thể nào quên được gốc bản mình. Cô ấy thích những món ăn Việt, nghe nhạc Việt, và dành thời gian cho những người Việt sống gần đó. Mỗi khi cô ấy mở miệng nói tiếng Việt với họ, cô ấy cảm thấy sức mạnh và nỗi nhớ về quê hương.
Cô ấy cũng nhớ đến những khiêm tốn và khó chịu của mình khi đặt chân vào một nước lạ. Cô ấy đã từng lo sợ bị phân biệt, bị cười loạn, hoặc bị coi là "kẻ lạ". Tuy nhiên, những người quê hương và bạn bè đã giúp cô ấy vượt qua những khó khăn này. Họ cho cô ấy biết rằng cô ấy là một phần của một phong tục lớn hơn - cộng đồng Việt tại nước ngoài.
Cô ấy học hỏi rằng cuộc sống bên nước ngoài không chỉ là về văn hóa khác nhau, mà còn là về cách tiếp xúc với nhau. Cô ấy gặp nhiều người tốt và nhiều người khó chịu, nhưng cô ấy hiểu rằng đều là do họ đang trải qua những trải nghiệm riêng biệt của riêng họ. Cô ấy học hỏi từ họ, chia sẻ với họ, và dần dần trở nên tự tin hơn với bản thân.
Một lần nữa, cô ấy đứng trên cầu thang cao nguyên của tòa nhà, nhìn xuống thành phố huyền kỳ dưới mình. Cô ấy hơi thở sâu một lần, rồi nói với bản thân: "Tôi đã đi rất xa, nhưng tôi vẫn là tôi." Cô ấy biết rằng khoảng cách của cuộc sống bên nước ngoài với cuộc sống tại Việt Nam là rất lớn, nhưng cô ấy cũng biết rằng khoảng cách đó không thể ngăn cản cô ấy trở thành một người đầy đủ và tự tin.
Cô ấy tiếp tục sống và học hỏi, dần dần trở thành một phần của thế giới bên ngoài mà không bao giờ quên gốc bản mình. Cô ấy là người Việt Nam, nhưng cô ấy cũng là một phần của thế giới này. Cô ấy hiểu rằng khoảng cách đó là một phần của cuộc sống, và cô ấy sẽ tiếp tục cưỡng chiến với bản thân để không để lòng nhớ về quê hương lấn chìm trong nỗi buồn.
Cô ấy sẽ tiếp tục khám phá thế giới bên ngoài, dành thời gian cho những người quê hương và bạn bè, và dành thời gian cho bản thân để nuôi dưỡng tâm hồn. Cô ấy sẽ tiếp tục học hỏi và chia sẻ, dần dần trở nên mạnh mẽ hơn với bản thân.
Khoảng cách của cuộc sống bên nước ngoài với cuộc sống tại Việt Nam là rất lớn, nhưng với niềm tin và sức mạnh của tâm hồn mình, cô ấy sẽ vượt qua mọi khó khăn và trở thành một người đầy đủ và tốt đẹp.